– Mễ Nặc, Tiểu Huyền Vũ so với ấn tượng hung thú trong đầu cô như thế nào? Mục Lương quay đầu hỏi.
Anh cần một vật để so sánh, tìm hiểu một chút thực lực của Rùa Đen cấp 2.
- Tiểu Huyền Vũ?
Mễ Nặc ngẩn người, mới phản ứng được là tên của Rùa Đen.
Cô cắn môi dưới, suy nghĩ một hồi, không chắn chắc nói:
- Nếu chỉ so sánh dựa theo kích thước cơ thể, Tiểu Huyền Vũ tương đối lợi hại.
Mục Lương gật đầu, ưu thế của Rùa Đen chính là kích thước thân thể khá lớn.
Khuyết điểm cũng chính là thân thể, nên tốc độ chậm chập, không đủ linh hoạt.
Mà thiên phú ‘Địa Chấn’ của Rùa Đen, vừa vặn có thể bổ sung khuyết điểm kích thước này.
- Mục Lương, tôi có thể leo lên lưng nó xem một chút không?
Mễ Nặc nháy nháy con mắt màu xanh lam, rất muốn thử, hỏi.
- Đương nhiên có thể.
Mục Lương khẽ cười nói.
Anh bảo với Rùa Đen, hai người muốn leo lên lưng của nó.
- Ngao ô.
Rùa Đen khẽ kêu, có rất nhiều tảng đá dưới chân mai rùa, chợt thu nhỏ lại, mặt đất nhô lên từng tảng đá nhỏ, hình thành nhiều bậc thang đá.
- Quao! Tiểu Huyền Vũ có thể nghe hiểu lời của chúng ta?
Đôi mắt xinh đẹp *thiểm thước của Mễ Nặc hiện lên sự ngạc nhiên, nhìn cầu thang đá cao hơn hai mét.
Thiểm thước: ánh mắt lập lòe.
- Có thể nghe hiểu tôi đang nói gì.
Mục Lương dẫn đầu đi lên cầu thang đá, leo lên sau lưng Rùa Đen.
Tảng đá sau lưng Rùa Đen cũng bị co rút lại, ngay trung tâm cái mai phía sau lưng có một khoảng đất trống, bằng phẳng cỡ bảy tám mét vuông.
Ở phía mép mai rùa có một vòng dài nửa mét, bắt chéo ở trên tảng đá, hình thành hàng rào bảo vệ.
- Rất ngoan.
Mục Lương vang lên lời khen trong đầu với Rùa Đen.
- Ngao ô.
Rùa Đen sung sướng đáp lại lời khen.
- Tiểu Huyền Vũ thực sự quá thông minh.
Mễ Nặc leo đến trên mai của nó, quay đầu lại tận mắt cầu thang đá lùi về mặt đất.
Cô nhìn chung quanh, đánh giá mai rùa bằng phẳng.
Mễ Nặc trêu đùa nói:
- Mục Lương, anh nói xem chúng ta có thể xây nhà ở trên lưng Tiểu Huyền Vũ hay không?
- Hình như… cũng không phải là không được.
Trong mắt của Mục Lương lóe lên tia sáng, cảm thấy chuyện cô ấy vừa nói rất khả thi.
Dù sao, sau này, số lượng động vật anh thuần dưỡng được sẽ càng ngày càng nhiều, nếu ở trong căn cứ của người khác, có chút không tiện lắm.
Cũng không thể ngủ hoang dã ngoài trời!
Đặc biệt bây giờ, kích thước thân thể của Rùa Đen, nếu như lại tiếp tục tiến hóa, khẳng định càng ngày sẽ càng lớn.
Mai rùa khổng lồ, lại vừa vặn có thể xây nhà ở.
Mễ Nặc nhìn dáng vẻ của Mục Lương đang rơi vào trạng thái suy nghĩ, nghi ngờ hỏi:
- Anh thực sự không muốn xây nhà trên lưng Huyền Vũ chớ?
- Bây giờ còn chưa được, nới này còn quá nhỏ.
Mục Lương phục hồi tinh thần lại, khẽ cười nói:
- Nhưng, tạm thời dựng một lều gỗ vẫn có thể.
- Sau này, chúng ta sẽ thật sự ở trên lưng Tiểu Huyền Vũ sao?
Mễ Nặc hưng phấn xác nhận lại một lần nữa.
- Có một căn phòng di động của riêng mình, cô cảm thấy thế nào?
Mục Lương khoanh hai tay lại, nhíu mày nói:
- Còn không cần chúng ta phải tự di chuyển.
- Quả thực… Quá tuyệt vời.
Mễ Nặc vui vẻ nhảy lên, ước mơ nói:
- Đến lúc đó, chúng ta có thể giống như thợ săn, đi thám hiểm, cùng nhau đi du lịch khắp nơi.
Hoặc, cô có thể một bên du lịch, một bên tìm kiếm chị mình.
- Mục Lương, chúng ta có thể làm một cái lò sưởi trên mai rùa, Tiểu Huyền Vũ có bị nóng hay không?
- Chắc không, có tảng đá bảo vệ nó.
- Mục Lương, chúng ta sẽ đem rất nhiều thứ lên, Tiểu Huyền Vũ sẽ cảm thấy quá nặng hay không?
- Dù có thêm một trăm ngươi, nó đều sẽ không thấy nặng.
Mục Lương tựa trên một trụ đá, nhìn bộ dáng cô gái hưng phấn lập ra kế hoạch.
Anh đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ hoạt bát thông mình của cô, dường như cũng rất tốt.
Mễ Nặc thanh thúy thanh la hét:
- Mục Lương, chúng ta phải nhanh nhanh quay lại doanh trại, tôi phải tháo dỡ, đem lều gỗ qua đây.
- Không cần gấp.
Mục Lương buồn cười lắc đầu, nhắc nhở:
- Đừng quên chuyện đạo tặc tập kích doanh trại.
- Ách… Tôi hưng phấn quá, thiếu chút nữa đã quên rồi.
Mễ Nặc ngượng ngùng thè lưỡi.
Cô đi tới bên người Mục Lương, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo, yếu ớt nói:
- Nếu như quá nguy hiểm, ngày mai, chúng ta… chúng ta có thể rời đi không?
Tuy cô rất tốt bụng, nhưng cũng cực kỳ ích kỷ, chỉ biết quan tâm người bên cạnh mình.
Mễ Nặc không muốn để cho Mục Lương gặp phải nguy hiểm, đặc biệt là ước mơ với cuộc sống mới.
- Không có nguy hiểm.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy bụi bặm, thấy một ánh mặt trời chiếu sáng ở phương xa.
Trong chốc lát, ánh mặt trời lại bị đám mây che lấp.
Mục Lương chỉ là nhắc nhở cho người trong doanh trại, nếu như không tin.
Sau ngày mai, anh sẽ mang theo cô rời khỏi.
Ở thế giới như vậy, cũng chỉ có thể làm việc tốt theo khả năng.
- Đúng rồi, quan hệ của cô và người trong doanh trại thế nào? Có bạn bè không?
Mục Lương còn chưa biết rõ vòng xã giao của cô.
- Cũng có vài người đi bắt kỳ nhông chung, cũng chỉ có thế.
Mễ Nặc nghiêng đầu nhìn về phía trước, không thèm để ý nói:
- Những người khác, tôi đều né tránh.
- Bạn bè à?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
- Chắc… cũng có thể xem là vậy.
Con ngươi của Mễ Nặc hơi giật mình, ngượng ngùng gãi gãi gò má.
Cô nhớ tới mấy người đi bắt kỳ nhông chung, tuy không bắt được nhiều bằng cô, lại còn muốn cướp kỳ nhông của cô.
Cô làm Biến Dị Giả, kết quả có thể tưởng tượng được, mấy người kia bị cô đánh đến khóc lóc, ngược lại còn bị cô đoạt mấy lần.
Sau đó, mấy người kia, là né tránh cô.
- Vẫn chưa tính là bạn bè?
Mục Lương thấy vẻ mặt của cô, đã biết là tình huống gì.
Từ đây cũng có thể nhìn ra, cuộc sống trước đó của cô gái này cực kỳ gian khổ.
Cho nên, anh là người bạn đầu tiên của Mễ Nặc.